Min Yoongi mảy may không chủ ý đến tin nhắn của Jung Hoseok, cho đến ngày hôm sau khi cậu ngủ dậy, lúc tắm rửa mới có thời gian xem điện thoại. Jung Hoseok gửi cho cậu hai mươi mấy tin và gọi mười mấy cuộc gọi nhỡ. Nội dung tin nhắn y chang nhau, đều là hy vọng cậu có thể đến sinh nhật y, sau đó nói là sẽ đợi cậu tới gì gì đó, nhắn loạn cả lên khiến người xem đầy phiền não.
Quả nhiên ngay từ đầu không nên quan tâm Jung Hoseok như vậy, nếu không phải nể mặt chủ nhiệm, cậu cũng sẽ không nhận dẫn dắt sinh viên thực tập. Dù sao thì công việc của cậu cũng đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.
Park Jimin bưng một ly sữa vừa được hâm nóng vào phòng, phát hiện cậu đang nhăn trán nhìn điện thoại.
Min Yoongi để điện thoại qua một bên, nhận lấy ly sữa hắn đưa qua.
Min YoongiKhông có gì hết
Park JiminKhông có gì mà nhìn em như muốn ăn thịt người vậy?
Park Jimin nhẹ nhàng ôm eo, sau đó dịu dàng hôn lên trán cậu.
Park JiminCó người chọc giận em sao?
Min Yoongi cũng không giấu hắn.
Min YoongiNói cái gì mà hôm qua là sinh nhật của cậu ta, muốn em đến đón sinh nhật cùng cậu ta
Min YoongiCòn nói sẽ chờ đến khi em đến, gửi cho em hai mươi mấy tin nhắn, gọi mười mấy cuộc gọi
Min YoongiTrong khi em đã nói ngay từ đầu là em sẽ không đi
Vị trí của Jung Hoseok trong lòng Min Yoongi cũng giống như cậu ở trong lòng của Kim Taehyung vậy, đều là không quan trọng. Cho nên, mặc kệ người kia có tổn thương hay không, đều không liên quan gì đến cậu.
Từ khi Park Jimin đi công tác ở thành phố X về, tình cảm với Min Yoongi càng lúc càng sâu nặng. Tuy vẫn như trước cùng đi làm cùng đi về, cùng ăn cùng ngủ, nhưng giữa hai người hoàn toàn không còn sự lạnh nhạt như trước đây.
Không biết có phải Jung Hoseok đã nghĩ thông rồi hay không, gần đây y không còn sống chết bám theo cậu nữa, đây cũng tính là một chuyện tốt.
Bất quá trên đời này không có chuyện tốt nào là mãi mãi. Lúc cuộc sống của bạn quá mức thuận buồm xuôi gió, phía trước chắc chắn đang có sóng lớn chờ bạn.
Đang lúc Min Yoongi sắp quên đi sự tồn tại của Min Ji Suk, bà ta lại phá vỡ cuộc sống bình yên của cậu một lần nữa.
Kim Seok JinBác sĩ Min, chủ nhiệm mời cậu đến phòng ông ấy
Min Yoongi vừa đến bệnh viện chưa kịp thở, y tá Kim đã nhanh chóng nói tiếp.
Kim Seok JinNói cậu vừa lên làm phải lập tức gặp ông ấy ngay
Min Yoongi ngẩng đầu hỏi.
Min YoongiChủ nhiệm có nói việc gì không?
Kim Seok JinÔng ấy không nói thêm gì cả
Y tá Kim nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu.
Kim Seok JinNhưng mà tôi nhìn thấy người bà con xa lần trước của cậu tới tìm chủ nhiệm
Kim Seok JinBây giờ đang ở văn phòng của chủ nhiệm, ông ấy nhờ tôi gọi cậu tới, có lẽ bàn về việc của bà ấy đấy
Min YoongiAnh nói người phụ nữ lần trước tìm tôi đang ở văn phòng của chủ nhiệm?
Min Yoongi nhất thời hoảng hồn. Cậu hoàn toàn không biết Min Ji Suk tại sao lại ở đây và đang muốn tính toán cái gì?
Kim Seok JinĐúng rồi, bà ấy nhờ tôi dẫn đi gặp chủ nhiệm
Kim Seok JinThật kì lạ, tôi hỏi bà ấy tìm chủ nhiệm để làm gì
Kim Seok JinBà ấy cũng không nói, cứ thần thần bí bí
Min Yoongi ngại ngùng giật giật khóe môi hỏi.
Min YoongiBà ấy ở văn phòng của chủ nhiệm được bao lâu rồi?
Kim Seok JinChắc khoảng chừng nửa tiếng
Min Yoongi xua tay nói.
Min YoongiAnh đi ra ngoài trước đi, tôi sang chỗ chủ nhiệm ngay
Mặt cậu tái mét, y tá Kim có hơi lo lắng hỏi.
Kim Seok JinBác sĩ Kim, cậu không sao chứ?
Kim Seok JinCó cần tôi pha cho cậu một ly cà phê không?
Min YoongiKhông cần, cảm ơn
Min Yoongi lẳng lẳng điều chỉnh tâm trạng đang hỗn loạn của bản thân, hít sâu một hơi rồi gõ cửa phòng của chủ nhiệm.
Min YoongiChủ nhiệm, là tôi
Min Ji Suk nhìn thấy Min Yoongi tiến vào, trên mặt bà ta đều là hiền hoà ấm áp. Người ngoài nhìn vào hoàn toàn sẽ không biết được hai người này khắc nhau như nước với lửa.
Chủ nhiệm gọi cậu đi đến trước mặt, đưa tay về phía bà ta.
Chủ nhiệmBác sĩ Min, giới thiệu với cậu, vị này là Min phu nhân
Chủ nhiệmLần này bà ấy đến đây có việc cần nhờ chúng ta giúp đỡ
Lòng Min Yoongi trong nháy mắt như bị bóp nghẹn, khoé môi miễn cưỡng nhếch lên xem như cười.
Min YoongiXin chào, Min phu nhân
Min Ji SukBác sĩ Min, nghe danh đã lâu
Min Ji Suk mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn không hề nhìn ra bộ dáng điên cuồng theo chân cậu suốt thời gian qua.